Với những người lao động ở xóm ngụ cư giữa lòng Hà Nội, việc mưu sinh vốn khó khăn nay lại càng vất vả trong ‘bão’ dịch Covid-19. Mỗi ngày với họ, có tiền để mua thức ăn đã là may mắn.
Xóm trọ của những người lao động thu nhập thấp ở sâu trong ngõ 127 phố Phúc Xá, Q.Ba Đình, Hà Nội. Đây là nơi ở của nhiều người dân ngụ cư với lối vào chật hẹp, ẩm thấp, những căn phòng đủ để một chiếc giường nho nhỏ, vài vật dụng sinh hoạt lặt vặt chỉ rộng từ 5 – 10m2.
11 giờ trưa, chiếc bếp tập thể của những công nhân gánh hàng thuê tại chợ đầu mối Long Biên (quận Ba Đình) đỏ lửa. Người dân tất bật chuẩn bị bữa trưa sau một đêm làm việc vất vả. Dịch dã khó khăn, thu nhập giảm xuống, do đó bữa trưa của họ cũng chỉ có vài món canh rau rẻ tiền.
‘Thu nhập đói lắm’
Bà Bốn (54 tuổi, quê ở huyện Ân Thi, Hưng Yên) thuê trọ và làm nghề gánh hàng hoa quả thuê được hơn chục năm nay. Hằng ngày, cứ 3 giờ sáng, bà ra chợ gánh hàng để có tiền trang trải cuộc sống và tiết kiệm gửi về quê cho gia đình.
Bà Bốn cho biết, trước kia, mỗi ngày bà kiếm được từ 100. 000 – 200.000 đồng, đủ trả tiền trọ, điện nước và để dành dụm được một ít. Từ khi dịch Covid-19 xuất hiện, thu nhập của bà kém đi, không có nhiều việc để làm nhưng vẫn phải chi tiêu duy trì cuộc sống hằng ngày.
“Ngày ngày, tôi phải dậy sớm ra chợ gánh hàng, ai thuê gì làm nấy đến tan chợ thì về. Đợt này, dịch quay trở lại ảnh hưởng nhiều lắm, người ta không bán được hàng nên cũng ít thuê mình, không nhiều người thuê để mà gánh nên thu nhập đói lắm. Tiền công giảm đi nhưng các khoản chi tiêu hằng ngày vẫn phải chi nên không dành dụm được đồng nào”, bà Bốn cho biết.
![]() Căn phòng chật chội của những người lao động nghèo |
Theo lời bà Bốn, gánh hàng thuê là công việc tự do nên không có lương hàng tháng, làm được nhiều hưởng nhiều, không ai thuê đồng nghĩa không có thu nhập. Mỗi gánh hàng nặng từ 30 – 40 kg bà được trả công từ 5.000 – 10.000 đồng. Muốn có đủ tiền trang trải, bà phải làm từ sớm, gánh nhiều chuyến mới được nhiều tiền.
![]() Xóm ngụ cư nghèo khó giữa lòng thủ đô |
“Gánh với khiêng hàng người nào “sộp” thì trả 10.000 đồng còn lại 5.000, 7.000 đồng hết. Giờ có tuổi, lại mắc bệnh xương khớp nhưng cũng phải đi, ở nhà là không có tiền tiêu. Dịch dã đói kém cũng muốn tìm việc thêm để làm nhưng không biết buôn bán, không biết tìm ở đâu, thôi cứ chịu đi gánh thuê vậy”, bà Bốn trầm tư.
Chồng bà Bốn ở quê cấy hai sào ruộng chỉ đủ thóc ăn nên bà phải dành dụm gửi về hàng tháng. Năm nay, dịch Covid-19 khiến cuộc sống mưu sinh của bà càng khó.
“Năm nay khó khăn hơn năm ngoái nhiều, chả có việc nhưng cũng phải bám trụ ở đây giờ về quê không ai thuê gì càng khổ nữa. Ở đây ít nhiều còn có đồng ra, đồng vào”, bà Bốn nói.
“Giờ có tiền ăn hàng ngày là may rồi”
12 giờ trưa, đẩy xe hàng về, chị Nguyễn Thị Nga (44 tuổi, quê ở huyện Tam Dương, Vĩnh Phúc) vội vã muối cà để làm thức ăn cho những ngày sau. Chị Nga cho hay, món cà dễ mua, rẻ tiền lại ăn được nhiều bữa nên chị thường xuyên làm món này để dành.
Căn phòng trọ chật hẹp chưa đến 10m2 là chỗ che nắng, che mưa của chị Nga. Để thuê được phòng trọ này, chị Nga phải trả 1,1 triệu đồng mỗi tháng chưa kể tiền điện, tiền nước.
![]() Chị Nga làm món cà muối sau buổi bán hàng ăn tạm qua ngày |
Chị Nga làm mẹ đơn thân, xuống Hà Nội bán hàng rong cũng được hơn một năm nay. Thời khó khăn, ít người ra đường nên gánh hàng của chị ế thường xuyên, bán gì cũng khó từ rau củ đến hoa quả.
“Nếu không có dịch cũng kiếm được hôm 100.000 đồng, nhiều thì được 150.000 đồng. Giờ dịch quay lại đường phố không có người nên khó kiếm ăn lắm. Khéo tháng này không đủ tiền trọ. Cuộc sống vất vả lắm, giàu có chả ai sống cảnh này”, chị Nga buồn bã nói.
![]() Lối vào chật hẹp ở khu trọ chị Nga thuê |